Ronaldinho cùng cú lắc hông tại Stamford Bridge

Ronaldinho cùng cú lắc hông tại Stamford Bridge 

Hãy nhanh tay truy cập xoilac 7 để theo dõi và không bỏ lỡ bất kỳ các thông tin tin tức, sự kiện thể thao và lịch thi đấu hấp dẫn nhé.

Không gì là không thể. Luôn có những bàn thắng khiến người hâm mộ bóng đá há hốc miệng. Ai cũng biết điều ấy. Tuy nhiên, bạn sẽ khiến khoảnh khắc của Ronaldinho trở nên khác biệt.



Bóng đá, bản thân nó mang vô số ý nghĩa: là một bộ môn nghệ thuật, một phong trào hay vào cuộc đấu tranh hoặc điều gì đó như vậy. Tuy nhiên bất luận công việc gì, đều không có vai trò nào là một hình mẫu tầm thường cả.

Ở ngoài sân vận động, bất luận là nơi giặt quần áo, hay quan bar, không có một sai lầm bé xíu nào là không đc mang ra đàm phá, cũng chính vì vậy, việc làm khiến các cầu thủ trở nên ngốc nghếch cũng mang tới xúc cảm mạnh mẽ như những bộ môn nghệ thuật khác. Và từ xưa đến giờ, không ai có thể thực hiện được việc đấy một cách chuyên nghiệp và mang tính chất bậc thầy hơn Ronaldinho Gaucho.

 

Ronaldinho là một thần đồng, điều này đã được minh chứng ngay khi anh rất bé, vì khi lớn dần những năng khiếu của anh ngày càng nở rộ. Thế nhưng, đấy không hẳn là miêu tả chính xác nhất về anh. Một thằng bé xấu xí với cặp mắt xanh lớn, hàm răng lởm chởm cùng mái tóc xoăn xù, không có gì để nổi bật và trông hơi cộc tay. Đó bắt đầu của Ronaldinho, khi mà những cơ hội không chạm ngõ.

 

Ronaldinho đã thi đấu với anh trai tại câu lạc bộ Gremio, từ năm 19 tuổi, đưa đội bóng Brazil vào đến trận chung kết cúp vô địch Rio Grande do Sul. Và với sự cố gắng, phong thái tự tin, anh đã giành cúp vô địch từ bàn tay Dunga, thủ quân của tuyển Brazil vô địch World Cup 1994.

 

Ronaldinho lần đầu tiên được triệu tập trên đội tuyển là vào khoảng năm 1999, và vừa mới vô sân được bốn phút ở trận giao hữu đầu tiên, anh đã có bàn thắng không thể nào "láu cá" hơn nữa, với đường kiến tạo từ Cafu, anh vượt qua một hàng thủ Argentina, rồi vượt qua một anh chàng khác và kết thúc nhẹ nhàng. Sau đấy, Ronaldinho với người chơi cùng Ronaldo, khi đấy 22 tuổi, "tàn sát" Argentina của những hảo thủ gồm Walter Samuel, Roberto Ayala, Fernando Redondo, Juan Sebastian Veron, Javier Zanetti, Hernan Crespo và Ariel Ortega.

 

Năm 2001, Ronaldinho đầu quân qua PSG, trở thành "học trò" của Jay-Jay Okocha và dần cải thiện kỹ năng của mình. Đây cũng là điều khiến lần trước tiên Ronaldinho định nghĩa như thế nào là kỉ luật: Luis Fernandez, một chiến lược gia Tây Ban Nha, cho rằng những bữa tiệc tùng xa hoa có lẽ đang ngăn cản bước đi của Ronaldinho.

 

Tuy nhiên, đối với các cầu thủ Brazil, những điều như thế chính là động lực giúp họ đá bóng với khả năng thật sự. Người Brazil coi họ là "malandro". Garrincha đã chính là một hình mẫu như vậy, người được nhắc đến với danh xưng Alegria de Povo – Niềm tự hào của nhân loại. Mặc dù sau đó, Garrincha đã từng trải qua cuộc đời rất cực khổ và đau đớn bởi căn bệnh ghiền rượu. Nhưng nếu có hình mẫu mà Ronaldinho mơ ước chắc chắn sẽ chính là Garrincha, một cầu thủ giàu nhiệt huyết, đam mê và ngập tràn yêu thương. Và cũng chỉ có như vậy, Brazil mới là một đất nước vĩ đại trên hành tinh này.



Năm 2003, Ronaldinho rời qua Barcelona và anh ngày một trưởng thành mình. Ronaldinho trở thành một cầu thủ xuất sắc. Một "vị chúa" khác với hình tượng hài hước: khiêu vũ với khúc hát mà chỉ một mình anh hiểu được, một chút capoera, một chút candomble, anh chuyển động một cách chậm rãi, anh vượt qua mọi rào cản. Một sự phấn khích tột độ khi đuổi theo anh với quả bóng, một cầu thủ siêu việt. Anh đã trở thành hình tượng bóng đá với phong thái của mình. "Tôi không hề xem được bàn thắng của mình từ trên cao," anh nói. "Tôi luôn tìm kiếm những video nơi tôi đã ‘ xâu kim ’ đối phương đấy chứ!"

 

Giống với một nhà ảo thuật giỏi nhất, kĩ năng căn bản của anh cho phép anh dễ dàng thực hiện những màn ảo thuật. Anh có thể khiến đối thủ cảm thấy mê mẩn ngay trước lúc họ kịp tỉnh giấc và thấu hiểu điều đang xảy ra. "Hãy xem kìa, Ronaldinho đang nhảy nhót trên sân vận động! Thật tuyệt lắm, đẹp thật! Hấp dẫn quá! "chúng ta suy nghĩ như vậy khi anh trở lại, nhưng" Ơ ",chúng ta vừa mới trấn tĩnh thì anh đã vượt qua rồi.

 

Trên thực tại, Chelsea khi ấy là người giành chiến thắng cuối cùng ở hai lượt trận, tỉ số chung cuộc là 5-4, còn 12 năm sau này, điều để lại dấu ấn sâu đậm nhất, cũng là lý do quan trọng nhất khiến họ nghĩ đến trận chung kết cuối cùng: là bàn thắng của Ronaldinho. Thông qua bàn thắng ấy, anh không những nói cho chúng ta về một trận bóng, mà còn là bức tranh tổng thể của thế giới bóng đá, và thậm chí cuộc sống thực sự.